Trần Văn Toản

Sợ không được giải thích - “Không sợ người ta hiểu sai – chỉ sợ không ai cho giải thích.”

 Có một câu nói tôi vẫn thường nghĩ đến, nhất là khi chứng kiến những hiểu lầm cứ thế lan rộng trên mạng xã hội, hay trong những cuộc trò chuyện đời thường tưởng chừng vô thưởng vô phạt:

“Tôi không sợ người ta hiểu sai – tôi chỉ sợ không ai cho tôi cơ hội để giải thích.”

Câu nói ấy, ngắn thôi, nhưng đủ sức lay động cả một vùng ký ức của những ai từng trải qua cảm giác bị hiểu lầm mà không có cơ hội lên tiếng. Bởi lẽ, trong xã hội hiện đại, điều làm chúng ta mệt mỏi và tổn thương không nằm ở việc bị đánh giá sai, mà nằm ở việc bị đánh giá quá sớm – trước cả khi ta có thể nói rõ điều gì đang thực sự diễn ra.



Hiểu sai – không đáng sợ bằng sự im lặng cưỡng ép

Chúng ta sống trong một thời đại mà thông tin lan truyền nhanh hơn lý trí. Một câu nói bị cắt ghép, một hình ảnh bị đưa ra khỏi ngữ cảnh, một hành động bị nhìn bằng con mắt thành kiến – tất cả có thể biến một con người trở thành một phiên bản méo mó trong mắt cộng đồng, chỉ sau vài cú nhấp chuột.

Thế nhưng, hiểu sai không phải là tận cùng của bi kịch. Bởi hiểu sai vẫn còn có thể được hóa giải – nếu ta còn cơ hội được trình bày. Nếu có ai đó sẵn sàng lắng nghe. Nếu cuộc đối thoại còn chưa khép lại.



Điều đau đớn hơn cả là khi cánh cửa lắng nghe bị đóng sập. Khi ta chưa kịp mở lời, thì phán xét đã được đưa ra. Khi trái tim chưa kịp nói “Tôi không có ý như vậy đâu”, thì ánh mắt người kia đã lướt qua như thể ta không còn tồn tại.

Đó là sự tổn thương âm ỉ, kéo dài – một nỗi cô đơn không thể gọi tên.
Không phải vì bị hiểu lầm.
Mà vì không ai nghĩ rằng lời ta có giá trị để được hiểu đúng.


Lắng nghe – một hành động mang tính nhân văn sâu sắc

Sẽ ra sao nếu một ngày bạn làm điều gì đó với tất cả chân thành, nhưng rồi lại bị diễn giải theo hướng hoàn toàn trái ngược? Bạn muốn giải thích, nhưng không ai cho bạn thời gian. Không ai để tâm đến lý do. Không ai hỏi thêm điều gì, bởi họ tin rằng họ đã “hiểu đủ”.

Chúng ta đều có thể trở thành người ấy – không phải chỉ một lần. Trong các mối quan hệ thân thiết, nơi làm việc, trên mạng xã hội, thậm chí ngay cả với chính bản thân mình.



Có một nghịch lý kỳ lạ: Chúng ta khao khát được lắng nghe, nhưng lại rất ít khi lắng nghe người khác bằng sự kiên nhẫn.
Chúng ta đòi hỏi sự thấu hiểu, nhưng không phải lúc nào cũng sẵn lòng đặt mình vào vị trí của người đang bị hiểu sai.

Vậy nên, trong một thế giới vội vã, lắng nghe chính là hành vi nhân văn sâu sắc nhất.
Không cần phải đồng tình, không cần phải bênh vực, nhưng chỉ cần thật sự muốn hiểu – thế là đủ.


Được giải thích – là một phần của nhân phẩm

Trong quá trình làm việc với học sinh, sinh viên và cả người trưởng thành, tôi từng gặp không ít người nói rằng điều khiến họ đau nhất không phải là bị chỉ trích, mà là không có cơ hội nói lên sự thật của mình.

Một đứa trẻ bị phạt vì điều mà em chưa kịp nói rõ.
Một người cha bị hiểu nhầm vì một hành vi thiếu diễn đạt.
Một cô giáo bị hiểu sai bởi một đoạn ghi âm chưa đầy 10 giây.
Một người bạn bị cả nhóm quay lưng chỉ vì một tin nhắn bị chụp lại mà không có bối cảnh.


Tất cả họ không cần được “tha thứ”, vì họ đâu có làm gì sai?
Họ chỉ cần một điều duy nhất: Quyền được nói. Quyền được giải thích.

Đó không chỉ là quyền trong giao tiếp – mà là một phần của nhân phẩm. Khi ta không được quyền trình bày sự thật của mình, cũng có nghĩa là ta đã bị tước đi một phần phẩm giá.


Thế giới này không thiếu lời nói – chỉ thiếu sự thấu hiểu

Điều ta cần không phải là những cái gật đầu theo thói quen.
Không phải là sự đồng thuận bề ngoài.
Mà là một không gian không vội vàng kết luận.
Một người bạn hỏi: “Cậu nói rõ hơn được không?”
Một người đồng nghiệp hỏi: “Mình có đang hiểu lầm nhau không?”
Một người thân lắng nghe đến cùng dù họ không đồng ý với ta.

Chúng ta không cần nhiều hơn thế.
Và chúng ta có thể bắt đầu bằng chính mình – hôm nay – bằng cách cho ai đó cơ hội được giải thích.


Giữa một thế giới chật hẹp bởi định kiến và sự vội vàng, lắng nghe không chỉ là hành động lịch sự – mà là sự tử tế lớn nhất ta có thể trao cho nhau.

Bởi lắng nghe mở ra cánh cửa cho sự thật.
Và sự thật – bao giờ cũng cần một người dẫn đường kiên nhẫn.

Chia sẻ: Facebook Twitter Lấy mã QR




Tải CV của Toản